Page 47 - Đặc san Trí thức Bạc Liêu số số 58 chào mừng kỷ niệm 47 năm ngày giải phóng miền nam thống nhất đất nước (30/04/1975-30/04/2022)
P. 47
Văn hóa - Văn nghệ
của vợ, tất cả công việc trong gia Hai vợ chồng trẻ xoắn xuýt bên Trúc Lam không tài nào ngủ
đình anh đều phó mặc cho vợ và coi nhau họ quên đi sự có mặt của mọi được. Cô nhớ lại những ngày hai
đó như là một bổn phận bắt buộc mà người tại sân bay lúc bấy giờ. Chứng người mới yêu nhau, anh cũng ga
người vợ nào cũng phải làm. Lâu lâu kiến cảnh đó tự nhiên Trúc Lam thấy lăng, cũng lãng mạn, dịp 8/3, 14/2,
kiếm được mối làm ăn anh đem về chạnh lòng. Cô bỗng thấy tim mình hay sinh nhật của cô, chẳng bao giờ
đưa cho vợ cọc tiền kêu cất đi và cho thổn thức, có gì đó khiến khóe mắt anh quên tặng quà cho cô, dù đó chỉ
đó là mình đã hoàn thành "sứ mệnh cô cay sè. Đôi trai gái ríu rít dắt nhau là những món quà nhỏ bé thường
cao cả" của người chồng! Họ sống lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh để lại chả mấy giá trị về mặt vật chất
vậy lâu dần thành quen. Chị không tiếng cười trong trẻo của họ lan tỏa nhưng gửi gắm trong đó là cả niềm
hề đòi hỏi gì và anh cũng không cần mãi trong sân ga! Bất giác Trúc Lam tin yêu, trân trọng, anh dành cho cô.
để ý gì đến mọi sự khác nữa... rút điện thoại, cô bấm gọi cho chồng. Vì thế cô yêu và chấp nhận lấy anh...
Trên chuyến bay từ Cần Thơ ra Sau một hồi tút dài phía bên kia đầu Hình ảnh cặp đôi Phương Nhã ôm
Hà Nội. Ngồi cạnh Trúc Lam là một máy tiếng của Trọng Nguyên uể oải: nhau quay tròn cứ ám ảnh trong cô.
cô gái trẻ, qua trò chuyện Trúc Lam - Alo em! Em đã về rồi à? Ối trời Trăm ngàn câu hỏi hiện lên trong
được biết cô gái tên là Phương Nhã, đất ơi!... Sao hôm nay em dở chứng đầu. Mình sống như thế này để làm
cô đi công tác vào Cần Thơ 12 ngày, vậy! Đòi anh đi đón?... Em biết bây gì? Sao những cặp đôi khác họ sống
nay bay ra. Câu chuyện giữa hai giờ là mấy giờ rồi không mà còn bắt với nhau tình cảm vậy? Mình có nên
người làm cho chuyến bay như ngắn anh đi đón? ... Thôi em tự bắt tắc xi về cứ kéo dài cuộc sống như thế này
lại, chả mấy chốc máy bay đã hạ đi. Anh đang bận không đi được rồi! nữa không? Có lẽ sự nồng ấm đã hết!
cánh xuống sân bay Nội Bài, lúc này Vội tắt máy! Trúc Lam bỏ máy Vì sao tình yêu của mình lại không
đã là 9 giờ tối. Trúc Lam và Phương vào túi, cô hình dung ra cảnh chồng được anh đền đáp? Phải chăng người
Nhã nhận hành lý và kéo va li ra phía đang dán mắt vào màn hình vì anh đàn ông sau khi đã chiếm được trọn
cổng, Phương Nhã gương mặt hớn còn đang bận "giải cứu thế giới" vẹn tình yêu của người phụ nữ và
hở hỏi Trúc Lam: khỏi thảm họa hủy diệt! Anh không sau những ngày tháng mặn nồng
- Chị có người nhà đón không? hề quan tâm đến cô hiện đang một giờ trong mắt họ những người phụ
- Không, mình tự về thôi! mình tay sách, nách mang ngoài sân nữ chỉ tồn tại như một vật sở hữu
- Sao chị không gọi anh nhà ra bay. Không lúc nào cô cảm thấy lòng giống như bao thứ tài sản khác của
đón, trời tối, lại còn đồ đạc lỉnh kỉnh trống trải và buồn tủi như lúc này. họ mà thôi?! Trúc Lam cảm thấy thật
thế kia chị mang thế nào được hết? Cô thấy mình bị tổn thương... Lễ mễ bẽ bàng, nước mắt cô chảy giàn dụa
-Phương Nhã ngần ngại nhìn cô. mở cửa chuyển đồ đạc vào nhà lúc trên gối!
Vừa lúc đó từ phía cổng một này đã 12 giờ khuya. Từ trong phòng Cuộc sống của hai vợ chồng
chàng trai tay giơ cao bó hoa miệng Trọng Nguyên lên tiếng: dần dần tẻ nhạt, Trúc Lam cảm nhận
gọi lớn: - Em về rồi à? Có sao không? - chồng mình chẳng còn tình cảm
- Phương Nhã ! Anh đây! Miệng nói vậy nhưng mắt vẫn không mặn nồng khi ở gần bên mình nữa.
Chưa dứt lời chàng trai đã rời màn hình, tiếng bàn phím lách Chắc tại gần đây anh ấy bận biụ công
lao đến ôm chầm lấy Phương Nhã, cách vọng vang trong căn phòng việc chẳng có thời gian quan tâm
Phương Nhã chỉ kịp buôn quai chiếc nhỏ. đến mình. Trúc Lam cũng biết chồng
valy và đu người bám lấy cổ chàng Trúc Lam lặng lẽ bước về phòng bận, nhưng thực ra việc nhà từ xưa
trai, để mặc cho anh bế bổng cô lên mà không hề nói một câu, cô tắm đến nay đều do mình làm tất cả, anh
và quay tít mấy vòng trên không. Khi rửa và khóa cửa phòng rồi leo lên ấy có bao giờ động tới đâu.
chàng trai đặt Phương Nhã xuống giường nằm, cô úp mặt vào gối tức Ngoài kia những cơn gió lạnh
đưa cho cô bó hoa và không để cho tưởi khóc. Chợt có tiếng gõ cửa của cuốn theo những hạt mưa lắc rắc rơi
cô kịp nói gì anh dồn dập hỏi: chồng, cô nhổm lên nói vọng ra: tý tách bên khung cửa sổ. Ánh đèn
- Bà xã vào trong đó có vất vả - Em rất mệt cần yên tĩnh, anh đường hắt bóng hằn những vệt nước
không? Công việc thuận lợi không? ngủ phòng ngoài đi! loang lổ trên khuôn kính tựa như
Có vướng mắc gì không? Giời ơi! Anh - Em sao thế? Tự dưng lại dở những vết nứt vỡ! Trúc Lam cảm thấy
thấy hình như bà xã đen và ốm đi chứng ra vậy?! mình cô đơn và vô cùng mệt mỏi.
nhiều đấy! Ở nhà anh nhớ bà xã yêu Tiếng dép của Trọng Nguyên lẹt Trong tâm hồn cô có sự đổ vỡ to lớn,
quá! Anh đi đón bà xã từ lúc 8 giờ xẹt xen lẫn tiếng lầm bầm của anh xa sự đổ vỡ này sẽ không thể nào hàn
đấy! Chờ mãi. dần. gắn nổi...n
Ñaëc san TRÍ THÖÙC BAÏC LIEÂU - SOÁ 58 47